Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Tầm bậy tầm bạ!!!!!

Easter 2013.

Hôm ni chủ nhật, 24/3/2013.
Sáng ni dậy sớm thiệt sớm, chuẩn bị đồ hết sạch sành sanh, ăn sáng nhanh, trang điểm nhanh....
Mọi thứ thiệt nhanh.
Nhưng hình như có mình tui với parul nhanh.
Adam thì ngược lại.
Vẫn đang ngủ. 9g tụi tui định đi ra nhà ga thì gọi Adam.
Hắn mới ngủ dậy và đang ở trong toilet.
NỔI ĐIÊN KHÔNG CHỚ TRỜI ƠI LÀ TRỜI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Rứa là tui với Parul phải chạy thiệt nhanh tới nhà ga để nói Jack về việc hoãn giờ tàu chạy như ri đây.
Jack có vẻ k tức giận lắm nhưng tui biết trong lòng k dễ chịu mấy.
Tui cũng rứa thôi.
Răng bữa ni tui không thích cái cửa sổ phòng nớ nữa rồi.
Tui không còn nhìn về cái cửa sổ nớ nữa rồi.
Nhanh thiệt nhanh.
1 tuần không nói chuyện và mọi chuyện xảy ra nhanh như chưa từng đến
Rứa thôi cho lẹ hì minh tâm:)

Thôi, smile lên cái na!!!! :D
hihi minh tâm, mi sẽ có một chuyến đi vô cùng hạnh phúc mà đúng kkkkkkkk!!!!
Yeahhhhh!!!!!!!!!!!!!

HERE WE GO! ITALY IS WAITING FOR ME!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

Trống vắng

Ngày xưa từng có một vị tu sĩ khả kính nói thế này "Thầy thấy là ngày nay tụi trẻ các con hay đeo nút tai phone nghe nhạc quá. Có thể các con bảo đó là sở thích. Nhưng thầy nghĩ thật ra là vì các con sợ cô đơn, sợ những lúc trống vắng, phải đối diện vs chính mình. Các con sợ sự yên lặng".*

...

Có phải chính chúng ta, sợ một cuộc nói chuyện trên xe buýt mà lúc nào tai cũng đeo phone và nghe nhạc?
Sợ gặp người quen trong một đám đông vội vã giữa cuộc sống hằng ngày mà đi đâu, tai cũng đeo phone và bật nhạc?

Sợ những tiếng cười đùa không dành cho mình mà nghe nhạc?

Hay tại sợ chính mình, tìm kiếm sự thân quen nhiều đến nỗi, ta sợ phải biết rằng, ở cái xứ nào đó, chúng ta hoàn toàn cô độc?

Nên có phải bao giờ cũng tự cô lập chính mình?

p/s: Đôi khi giật mình bởi 1 tiếng kêu vội vã mà mình cứ tưởng ai đó đang kêu tên mình... ngoái đầu nhìn phải một gương mặt xa lạ, nụ cười xa lạ... giữa những tiếng nhạc xập xình và khẩu hình người đó nói gì cũng không rõ... tự nhiên thấy một chút ngẩn ngơ và buồn tủi...Chắc vì mình không tìm được người quen...


p/s2: Mình ghét trời mưa, nhưng lại thích cái lúc mưa như vậy, mọi người cứ cúi gầm mặt mà đi, không ai quan tâm đến gì xảy ra xung quanh cả, như vậy mà thích hơn, thích hơn những nụ cười giã lã, lời chào vô vị. Mưa thì mình cảm thấy buồn, nhưng nỗi buồn đó cô quạnh quá, làm mình đau lòng quá, đau lòng vì trống trải trong lòng mà không có ai bên cạnh. 

p/s3: đừng quan tâm quá nhiều nghe minh tâm! mi cố lên đi!!! <3 Mi giỏi mà, mi đóng kịch giỏi, làm bộ giỏi, mi có nhiều mặt nạ lắm minh tâm, không ai biết được mi đang buồn đâu!

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

CỬA SỔ KHÔNG BẬT ĐÈN

Ê Tâm,
Mi răng ri?
Mi bị cái chi rứa?
Chẳng biết từ khi mô mi cứ hay nhìn về cái cửa sổ nớ, nhìn xem thử ánh đèn còn không, có người đó ở đó không, răng rứa mi?
Biết là mi thích những chi mới lạ, thích những thứ mi chưa chinh phục được, thích cái chi độc, không giống bình thường, biết là rứa đó, nhưng mà mi k được đi xa hơn nghe chưa?!
Mi ghét bản thân mi lắm đúng không, ừm, ta biết!
Mỗi lần đi qua cánh cửa đó, mi cứ muốn lắng nghe xem bên trong đang làm gì, còn thức hay đã ngủ?
Mi nhớ mùi hương của căn phòng đó đúng k, mi vào là mi muốn ngồi trong đó đúng không, không muốn ra chớ chi nữa, mi lạ quá đi Tâm ơi!
Mi biết hắn k có cảm giác chi với mi đâu Tâm ơi, hắn coi mi là một sinh vật chi đó lạ thì đúng hơn, k giống hắn, nhưng ta biết càng ngày mi càng có tình cảm với hắn nhiều hơn!
Mi muốn nói chuyện nhiều với hắn hơn.
Mi ghen tị khi thấy hắn thức tới 3g sáng để nói chuyện với một đứa con gái khác, cả hai ngồi bệt trên sàn nhà bếp, mi ngồi trong phòng khách lạnh lẽo, đọc bài mà chữ cứ trôi đi đâu, tai cứ nghe xem thử hắn đang nói chi với đứa con gái đó mà lại cười thích như vậy
Hắn cười với mi, mi vui, chứ chi nữa!
Hắn cười thôi, rồi nói vài câu, rứa thôi, chẳng có chi hơn nữa mà Tâm
Mi nghĩ răng rứa, những ngày đầu hắn chưa có bạn thì hắn bu theo mi là đúng rồi, mi giới thiệu bạn cho hắn, mi nấu ăn, mi làm bánh, mi cho hắn nếm tất cả, hắn giúp mi làm ram, rồi răng nữa??
Tới đó thôi Tâm, mi còn mong đợi chi hơn?
Hắn không nghĩ nhiều như mi đang suy nghĩ đâu Tâm. Mi nên come back trước khi quá muộn đi là vừa rồi đó! Đừng NGOẠI TÌNH TRONG TƯ TƯỞNG như ri nữa! Nghe chưa Tâm

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

03/03/2013 Ngày mai đi học.

Ngày mai tui bắt đầu đi học lại rồi, sau khi nghỉ một cái holiday thiệt dài hơn cả tháng.
Tui đi học mà lòng tui thì không có được vui tí mô hết.
Xin nghỉ học rồi. 
Trong lớp tui chẳng còn ai thực sự để nói chuyện sau giờ học, chẳng còn ai để tui chung đường về nhà khi tan học về, chẳng còn ai mỗi tuần để tui ghé thăm nói chuyện nấu ăn, vâng vâng và vâng vâng.
Tui thấy. Giống như rằng con người ta đến với nhau,quen nhau, rồi thân với nhau, thương nhau, tất cả chỉ trong một giai đoạn mà thôi, rồi lại rẽ theo một ngã khác. 
Hai tụi tui đã chung một đoạn đường không dài, nhưng đủ dài để tui thương Xin nhiều. 
Tui buồn, nhưng tui chẳng biết làm răng hết, tui chỉ gặp Xin hôm bữa rồi hai đứa uống cafe, trò chuyện như bao ngày.
Tui không tỏ nỗi buồn của tui nhiều. 
Tui chừ cảm thấy cô đơn, cảm giác như mỗi ngày đến lớp là một nơi mô đó xa lạ thiệt xa với tui. 
Tui chẳng thích.
Tui ghét đi học.
Tui ghét thiệt.
Nhưng tui nghĩ nhiều vô cùng, tui nghĩ cho ba me tui.
Tui nghĩ ba me tui đã trông đợi ở tui ra răng, bỏ tiền cho tui đi học. Tui buồn thì có ích chi
Tui nói ra ba me buồn thêm, sầu thêm cho tui.
Tui bây chừ răng răng ớ. 
Tui chẳng thích chút mô hết. Khó ở. Ghét nói chuyện với người lạ. Ghét cười giả tạo. Ghét giả vờ thân quen tới nói chuyện như đúng rồi. Tui ghét. 
Tui không ưa cái lớp của tui bây chừ. Tui ngột ngạt quá.
Tui muốn những con người đó biến mất đi hoặc để tui đi ra một nơi khác hoàn toàn đi.
Làm ơn đi!