Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

Ngồi tỉnh bật khóc.

Chẳng biết từ khi mô mà mình lại yếu đuối như ri.
Đừng khóc Minh Tâm ơi,
khó khôn cùng hả minh tâm,
đừng mà!

nằm xuống một chút thôi,
lắng nghe một chút đi,
nghe những âm thanh nhỏ nhất,
nghe âm thanh vui vẻ, âm thanh nụ cười, âm thanh mưa rơi,
nghe tiếng khóc trong lòng,
đừng yếu đuối như ri minh tâm ơi,
trái tim mi đang nhỏ lại, co lại dần,
đôi mắt mi đang bé lại, khép xuống,
đâu có đẹp đâu mà!!!

biết vậy mà vẫn vậy,
....


.....


......


nụ cười đã trơ
lệ đâu đã tuôn, chứa chan..
chôn sâu trong đây..

ơ hơ..

đừng bật khóc!!

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

TỰ NHIÊN RĂNG RI

Mình thấy rằng thời gian mới đó mà trôi qua thiệt mau, mới đó mà đã gần 7 tháng rồi minh tâm hì, nhanh thiệt nhanh! Chừ nhìn lại mới thấy mình thay đổi nhiều, mà không, thiệt ra cũng không nhiều lắm, đối với những người cũ, mình vẫn rứa mà, mình vẫn nói chuyện cười đùa như không có chi cả, vẫn là mình, vẫn cười vẫn hí hửng mỗi khi trò chuyện.
...
Nhưng hình như mình cảm thấy lòng mình càng ngày càng bế tắc, mình chán ngấy đến tận cổ cái cuộc sống ở đây, mình không thích những con người ở đây, mình ghét bản thân mình không thể hòa vào cs ở đây, đây đâu phải là những gì mình mong muốn đâu minh tâm, mi đến đây đâu phải để học không thôi, mi còn có những nguyện vọng mục tiêu khác nữa mà.
...

 Mi khát khao những mới lạ, những con người mới, những niềm vui mới, nhưng hình như rồi mọi chuyện không đến như mi ảo tưởng hì minh tâm!rồi mi làm răng hả? mi chẳng dám đối diện, mi ghét cái con người của mi bây chừ đúng không, dè chừng, mất tự nhiên, không thoải mái, chẳng cười đùa với người lạ nữa, không thân thiện nữa, mi không thích ai mi chẳng buồn nói chuyện với họ nữa. Mi rứa đó hì!
...

Ừ, mi rứa đó thì răng, việc chi mi phải cười giã lã mỗi khi người khác nói câu chuyện mà mi chẳng thấy buồn cười chút nào, việc chi mi phải cố rặng cố nghĩ câu chuyện để giao tiếp với người khác khi mà họ chẳng mấy hứng thú nói chuyện với mi chứ. Mi chẳng phải là cái đồ vật để giải trí cho người khác.

...
Mi là chính mi thôi minh tâm, mi đừng gồng mình lên minh tâm, cứ là mi, nhưng như thế nào mới là mi hả??? Câu hỏi ni làm mi đau đầu quá phải không?? ừm, đau thiệt, đau đầu vì chính mình còn chẳng hiểu nổi mình muốn cái chi hết, chẳng hiểu làm răng để làm thỏa mãn bản thân..

....
Nỗi buồn cứ rứa mà dày lên mỗi ngày, nặng trĩu lòng mi quá minh tâm...Mi cứ phải thức dậy mỗi sáng rồi đến trường và đối mặt với những con người mi chẳng mấy cảm xúc hay tình cảm hay bất cứ một suy nghĩ mô trong đầu sẽ là người đi với mi trong mai sau..

...
Ê mà mi nghĩ nhiều quá, thôi đi!!