Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

Trống vắng

Ngày xưa từng có một vị tu sĩ khả kính nói thế này "Thầy thấy là ngày nay tụi trẻ các con hay đeo nút tai phone nghe nhạc quá. Có thể các con bảo đó là sở thích. Nhưng thầy nghĩ thật ra là vì các con sợ cô đơn, sợ những lúc trống vắng, phải đối diện vs chính mình. Các con sợ sự yên lặng".*

...

Có phải chính chúng ta, sợ một cuộc nói chuyện trên xe buýt mà lúc nào tai cũng đeo phone và nghe nhạc?
Sợ gặp người quen trong một đám đông vội vã giữa cuộc sống hằng ngày mà đi đâu, tai cũng đeo phone và bật nhạc?

Sợ những tiếng cười đùa không dành cho mình mà nghe nhạc?

Hay tại sợ chính mình, tìm kiếm sự thân quen nhiều đến nỗi, ta sợ phải biết rằng, ở cái xứ nào đó, chúng ta hoàn toàn cô độc?

Nên có phải bao giờ cũng tự cô lập chính mình?

p/s: Đôi khi giật mình bởi 1 tiếng kêu vội vã mà mình cứ tưởng ai đó đang kêu tên mình... ngoái đầu nhìn phải một gương mặt xa lạ, nụ cười xa lạ... giữa những tiếng nhạc xập xình và khẩu hình người đó nói gì cũng không rõ... tự nhiên thấy một chút ngẩn ngơ và buồn tủi...Chắc vì mình không tìm được người quen...


p/s2: Mình ghét trời mưa, nhưng lại thích cái lúc mưa như vậy, mọi người cứ cúi gầm mặt mà đi, không ai quan tâm đến gì xảy ra xung quanh cả, như vậy mà thích hơn, thích hơn những nụ cười giã lã, lời chào vô vị. Mưa thì mình cảm thấy buồn, nhưng nỗi buồn đó cô quạnh quá, làm mình đau lòng quá, đau lòng vì trống trải trong lòng mà không có ai bên cạnh. 

p/s3: đừng quan tâm quá nhiều nghe minh tâm! mi cố lên đi!!! <3 Mi giỏi mà, mi đóng kịch giỏi, làm bộ giỏi, mi có nhiều mặt nạ lắm minh tâm, không ai biết được mi đang buồn đâu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét