Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

Viết về cái gọi là tương lai.

Bây giờ tui 20 tuổi, còn vài tháng nữa là bước sang tuổi 21. Có thể nói tuổi 20 tui đã hoàn thành được khá nhiều dự định mình mong muốn bấy lâu. Ngày trước, tui cũng có hay đọc cái gọi là Những việc cần làm trước tuổi 20, rồi 25 hay gì đó, đọc xong thấy thích thú lắm vì toàn là những việc mình chưa thử bao giờ, và cũng kiểu nổi loạn hay mạo hiểm. Rồi tui cũng bắt chước theo, tự viết 5 7 cái dự định điên rồ gì đó, tự viết tự cất dô một góc nhưng chưa có cái ý định khi nào mới làm.

Một trong vài cái ý định điên rồ đó của tui cũng thành sự thật, may mắn thay. Nhưng sau khi làm xong những kế hoạch đó, tui lại thấy có phần chưa thõa mãn, kiểu như chưa phải thật sự cái tui muốn, đó chỉ là những kế hoạch do mình bắt chước theo người khác hay sao rồi tự làm rồi coi như mình đạt được mục đích. Về sau, tui suy nghĩ lại về bản thân, à thì ra cũng chẳng cần phải nhìn theo ai hết, tui thích gì thì cứ làm đó thôi, giống như tính cách bây lâu nay của tui vậy.

Tui không hay đặt ra kế hoạch và cũng không thích việc đặt ra kế hoạch trước, vì tui biết tương lai tui sẽ thay đổi, xung quanh cũng đổi nốt, nên tui không ưa đặt ra thời gian tự ép bản thân vào việc đó. Chẳng hạn như lúc trước tui thích đi Mĩ lắm, mục tiêu chỉ có duy nhất là đi du học ở Mĩ thôi, không thích đi nơi khác. Nhưng kết quả là tui đang học ở châu Âu, rồi bây giờ thì học ở châu Á. Hay như khi đã được học bổng rồi, tui ngồi tự vạch ra kế hoạch cho mình trong 4 năm sẽ học ở trường sẽ làm gì, đi học tiếp ở đâu, làm thêm ra sao, học ngoại ngữ gì nữa.. vâng vâng... Nhưng rồi tất cả các kế hoạch đó đều thay đổi cả, và có những cái cũng biến mất, vì hoàn cảnh quanh tui cứ thay đổi và hơn hết là TUI thay đổi. Thế nên, tui rút ra cho bản thân mình, cái duy nhất không thay đổi chính là Ước Mơ, một khi tui có ước mơ, mọi việc tui làm sẽ tự động tiến dần đến ước mơ đó. Nhưng có nhiều bạn bè cũng bảo tui, mi viễn vông quá, ước mơ ai không có, nhưng mà có làm được hay không thôi. Tui thấy họ suy nghĩ hơi khác tui, một khi đó là ước mơ của tui thì nó sẽ cứ ám ảnh tui trong từng hành động hay quyết định của tui. Và tui cũng không tham lam, trong mỗi giai đoạn tui chỉ có một mục tiêu duy nhất thôi, nên tui dành tất cả tâm huyết cho nó. Có những thứ tui thật sự mơ ước, tui chỉ tự nhủ trong đầu, rồi tìm cách đạt được nó, dù là thời gian ngắn hay dài tui cũng không quan tâm.

Ví như ngày trước, du học là ước mơ của tui, hắn lớn kinh khủng đến mức ám ảnh tui trong nhiều giấc mơ. Việc du học này không nằm trong cái mục kế hoạch điên rồ mà tui viết ra rồi cất vào một xó. Nó cứ nằm trong đầu của tui từng khoảnh khắc, rồi mọi việc tui làm đều xoay quanh cái giấc mơ đó, để dần thực hiện được mục tiêu bấy lâu. Mỗi tối tui cứ lên mạng đọc tin về nó, đọc blog của những người đang đi du học, nhìn những tấm hình của họ tui lại được tiếp thêm sức mạnh rất nhiều và biết mình phải làm những gì. Và rồi việc đi du học cũng đến, học bổng cũng có, tui cũng đã rất vui mừng khi lên đường. Coi như một giấc mơ lớn từ trước đến giờ đã thành sự thật.

Tui thấy mình thay đổi nhiều từ ngày đi du học, tui suy nghĩ nhiều hơn một chút, bớt nói bớt cười hơn ngày trước nhiều. Bây chừ thì nhiều khi thích đi chơi một mình, tự thưởng thức, tự khám phá, chứ ngày trước thì chẳng bao giờ mà đi đâu một mình hết, khi nào cũng muốn đông người quanh mình. Rồi bạn bè cũng vậy, ai tốt với mình thì mình tốt lại, còn gặp những người đánh hơi có phần nguy hiểm thì tránh xa ra thôi. Lúc trước


Giờ thì tui đang đi du học rồi, cuộc sống du học của tui cũng có thể gọi là khá mệt nhọc vì việc học rất nặng và cuộc sống thì cũng không dễ dàng. Tui không nói là rất mệt vì tui chẳng đi làm thêm như những bạn cùng lứa khác khi đi du học, phải vất vả kiếm tiền rồi vừa làm vừa học cả ngày lẫn đêm. Nhưng những gì bạn bè tui thấy qua facebook của tui chỉ đều là màu hồng, đi chơi đây đó, suốt ngày chụp ảnh vui vẻ, ăn uống, vì thật ra tui cũng có những chuyện buồn, gặp những khó khăn. Tui cũng không thích kể lể hay tâm sự những chuyện buồn của mình trên facebook cho nhiều người thấy, có lẽ đó là cách để giải tỏa của nhiều người nhưng tui chỉ nghĩ facebook là nơi không nên dành cho những gì riêng tư.