Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

A letter for my special person

Anh,

Em không biết viết ra những dòng ni liệu có cần thiết hay không, liệu còn có quan trọng với anh nữa không, em chỉ muốn được nói hết những suy nghĩ của em lúc ni, bởi vì những cảm xúc nặng nề ni chưa bao giờ em có hết, và bởi em cũng chẳng muốn giấu diếm chi cảm xúc của em nữa hết. Em không chịu được cảm giác ni, lúc mô cũng muốn có người xung quanh để nói chuyện, rồi mỗi khi ở một mình, cảm giác buồn đến muốn khóc lại ập tới.

Ba đêm vừa qua, kể từ tối hôm đó, tối mô em cũng nằm khóc. Nước mắt thì ít dần, nhưng đầu óc em thì tỉnh ra, tỉnh ra vì biết là em thích anh nhiều hơn em tưởng, vì nghĩ rằng vì chưa là chi của nhau hết nên sẽ dễ quên nhưng hình như không đúng, và rồi càng tỉnh thì em lại càng buồn hơn vì những chi mà anh đã nói với em tối hôm đó.

 Hôm nay đi Hội An, em tự nhiên chảy nước mắt lúc mô không biết, lúc đi qua cây cầu nhìn xuống dòng sông hồi anh với em đi thuyền thả hoa đăng. Đi qua những con đường buổi tối cùng anh đi chơi, ăn kem ở biển Thanh Bình, nước mắt lại tự nhiên chảy ra không kiềm lại được, em buồn khủng khiếp quá anh!...

Em chỉ ước là anh có thể một lần thẳng thắn đối diện thật với lòng của anh về tình cảm đối với em, một lần sống mà không suy nghĩ nhiều, thích chi thì làm. Em chẳng tin là anh chỉ coi em như một người bạn thân đâu anh. Em cũng có bạn thân là con trai và em biết đâu là giới hạn của một người bạn. Hãy so sánh em với những người bạn thân mà anh đang có. Đã bao giờ anh cảm nhận lại cảm giác của anh khi đi với em và cảm giác khi đi với một người bạn thân thiết khác của anh mà là con gái chưa, và nó có khác nhau không anh? Rồi đã bao giờ anh muốn gặp em, muốn nói chuyện vu vơ với em mà những chuyện đó đều là những chuyện chẳng có mục đích gì, chỉ đơn giản là vì muốn gặp? Hay cảm giác của anh muốn tâm sự với em những chuyện mà anh không kể với những người bạn khác của anh, chỉ vì anh muốn cho em biết điều đó? Hay chính câu nói của anh tối hôm đó khi nói rằng anh chẳng biết nói gì với em nên không muốn gặp em, câu nói ni đã thể hiện rõ được sự mâu thuẫn trong lòng anh rồi anh. Tại sao anh lại im lặng với em 1 tháng trước khi về nước? Có thật là anh chỉ muốn cho vui không anh, những hành động đó của anh đã làm em suy nghĩ nhiều vô cùng lắm anh, hay là anh đã bắt đầu suy nghĩ, phân vân nhiều hơn về mối quan hệ ni hả anh.

 Nhưng anh, dù em cũng suy nghĩ nhiều và không biết tương lai sẽ ra răng, nhưng em biết hiện tại em thích anh và em muốn được thích anh một cách đơn giản mà không phải suy nghĩ nhiều. Nếu như anh cũng nghĩ được điều đó thì anh đã biết trân trọng hơn tình cảm của em trong tgian ngắn ngủi em về đây rồi anh. Mỗi lần ở cạnh anh vui vẻ, thì đó là những khoảnh khắc em cảm thấy hanh phúc. Em chẳng cần chi nhiều nữa hết.

Anh nói rằng anh coi em là bạn thân, nhưng những điều tưởng rất nhỏ nhặt thôi anh, tất cả hành động của anh đều là vì anh có tình cảm thật sự với em, có thể anh không nhận ra nhưng vì em cảm nhận được điều đó, nên em mới tin tưởng về tỉnh cảm của anh và tiếp tục thích anh. Nhưng nếu vì anh nói rằng em đã suy nghĩ khác anh, vì em ngộ nhận, thì em chỉ biết nói rằng vì em thích anh quá nhiều nên em không thể nào đồng ý với vị trí làm bạn thân đó được.

Em xin lỗi, em không muốn nói chuyện với anh nữa cùng vì em muốn bảo vệ bản thân em trước, em không muốn mình buồn thêm nữa, rồi lại không biết mối quan hệ ni sẽ đi về đâu. Em chỉ có thể tiếp tục nói chuyện với anh nếu biết được tình cảm thật sự của anh giống với của em và khi anh muốn tiếp tục mối quan hệ ni một cách đàng hoàng.

 Mỗi lần vui cùng anh, vui thì vui rứa đó anh, nhưng trong lòng em đều có một nỗi buồn, anh biết không anh, đó là vì em không biết tương lai của việc ni sẽ đi về đâu, vui đó nhưng em biết rằng niềm vui ni không biết sẽ bao lâu, rồi em lại càng thích anh nhiều hơn, càng khó rời anh hơn, rồi biết rằng em mới là người thiệt thòi nhiều hơn sau đó... Chính điều đó khiến cho em chưa muốn thổ lộ gì về tình cảm của em, chứ không phải là vì em không rõ ràng về cảm xúc của mình như anh.

Em không hối hận về những chi đã nói với anh và những chi đã làm cho anh, em vui vì em đã nói được những chi cần nói, em vui vì thấy em sống thật với lòng em, trọn vẹn với tình cảm của em. Em chỉ buồn vì những chi anh đã nói làm tổn thương em và làm em cảm thấy tình cảm của em đã không được trân trọng.

Thân,
MT.
17082013

P/s: Nếu sau ni còn duyên gặp lại thì mong em với anh sẽ làm bạn lại được, còn bây chừ thì cứ coi như anh đã mất một người bạn đi cũng được. Một ngày mô đó nếu em vô nói chuyện lại với anh bình thường thì anh biết là từ lúc đó em sẽ coi anh là bạn, nghe anh :)

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Lạc tình

Khóc một đêm thôi nghe minh tâm, đừng khóc thêm lần nào nữa! Tối qua là tối khủng khiếp của mình, một lần nữa, sau nhiều lần cãi nhau, mình lại là người đau khổ hơn hết. Mình biết trước là sẽ có một ngày mình nói rõ ràng ra mọi chuyện như ri, mình cũng có linh cảm là sẽ không được như ý.

Ừm thì biết trước rồi. Thôi cố lên đi minh tâm, mi bây chừ biết cảm giác đau khổ ni là ra răng rồi đó. Nói không buồn nhưng nước mắt cứ rơi, nhắm mắt lại là nước cứ tuôn, chẳng biết làm sao hết. Cứ nhớ về những kỉ niệm cũ mà mình đã có, vậy là nước mắt tuôn.

Những kỉ niệm không là bao nhiêu, nhưng với mình những giây phút đó là hạnh phúc đủ, hạnh phúc nhưng chưa bao giờ mình thấy trọn vẹn, mình chưa cảm nhận được một lần tình cảm của người kia dành cho mình, trong cái vui nhưng sao mình chưa bao giờ thấy tròn vẹn một cách hoàn hảo. Chỉ là mình níu kéo, chỉ là mình hoang tưởng, chỉ là mình gìn giữ, người ta thì có giữ gì hay không cũng chẳng quan trọng, người ta không trân trọng những chi mình vun đắp nên.

Vậy thôi, cũng dừng đúng lúc, không kéo dài thêm để mình phải tự làm khổ bản thân và tự dằn vặt rằng vì sao mình không dám đối diện. Mình buồn để làm chi nữa, chẳng đáng mà, đúng không, không hề đáng với những gì mình đã dành cho họ.

Thôi cố lên đi minh tâm, đừng rơi nước mắt một lần mô nữa vì con người ni, mi đã trọn vẹn trước sau với tình cảm của mi, mi chân thành và trung thực với cảm xúc của mi. Rứa là đủ rồi, mi đừng tiếc nuối nữa, đừng làm bản thân mi phải đau buồn thêm nữa nghe!

Mọi chuyện không như ý chỉ là sự khởi đầu cho một cái may mắn khác sắp đến với mình. Tin là vậy đi :)

15082013

Một tình buồn.


Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

Chự nhiên khi không

Hôm qua sinh nhật me, nhà mình tối hôm trước đó 31.07.2013 thì 9h kém ăn trộm ghé thăm.
Trước đó mình với chị Nhung còn đi hăm hở, cầm đá ném xe người ta, chắc vì ăn ở kiểu nớ nên mới bị ăn trộm ghé thăm.
Haizz...
Đang chở bé Nhi trên đường thì me gọi hỏi răng mà để cửa mở toang hoang như ri, nghe xong hai chị em mặt câm nín luôn, nghĩ tới chuyện chẳng lành rồi.
Thường thì mấy chuyện kinh rợn ni chỉ xuất hiện trong giấc mơ của mình thôi, chẳng có xuất hiện thiệt ngoài đời đâu.
Răng chừ xuất hiện rồi đây, chắc do mình đi ném đá người ta nhiều quá.
...

Thôi xui ri cuối tháng đủ bộ rồi đó.
Mất nhiều nhưng chừ biết răng đây mà than thở chi nữa, thôi cố lên, kiếm tiền mà bù lại thôi chớ răng
Tiếc không có chỗ để nói cho hết cái nỗi xót xa ni.....

Thương cho cái thân mình, đến bản thân còn chẳng biết trong cái lap có biết bao nhiêu thứ quan trọng cần thiết, rứa mà đầu ngu ni chẳng nghĩ ra là cái chi
Thương cho ba me mình, bây chừ mất bạn bè để chơi mỗi trưa mỗi tối khi mấy cái đứa con ni đi chơi hết, ôi thiệt là...
Thương cho nhung đù bị mất cái điện thoại iu dấu lưu lại biết bao kỉ niệm xến xúa, rồi còn cái máy ảnh cơ mắc tiền chưa chụp được hình mô ra hồn hết, chưa kịp học nghề để show off.

Hic, nói chung là rứa đó.
Giọng tưng tửng rứa chớ tiếc dã man lắm hĩ...

02.08.2013