Ừm thì biết trước rồi. Thôi cố lên đi minh tâm, mi bây chừ biết cảm giác đau khổ ni là ra răng rồi đó. Nói không buồn nhưng nước mắt cứ rơi, nhắm mắt lại là nước cứ tuôn, chẳng biết làm sao hết. Cứ nhớ về những kỉ niệm cũ mà mình đã có, vậy là nước mắt tuôn.
Những kỉ niệm không là bao nhiêu, nhưng với mình những giây phút đó là hạnh phúc đủ, hạnh phúc nhưng chưa bao giờ mình thấy trọn vẹn, mình chưa cảm nhận được một lần tình cảm của người kia dành cho mình, trong cái vui nhưng sao mình chưa bao giờ thấy tròn vẹn một cách hoàn hảo. Chỉ là mình níu kéo, chỉ là mình hoang tưởng, chỉ là mình gìn giữ, người ta thì có giữ gì hay không cũng chẳng quan trọng, người ta không trân trọng những chi mình vun đắp nên.
Vậy thôi, cũng dừng đúng lúc, không kéo dài thêm để mình phải tự làm khổ bản thân và tự dằn vặt rằng vì sao mình không dám đối diện. Mình buồn để làm chi nữa, chẳng đáng mà, đúng không, không hề đáng với những gì mình đã dành cho họ.
Thôi cố lên đi minh tâm, đừng rơi nước mắt một lần mô nữa vì con người ni, mi đã trọn vẹn trước sau với tình cảm của mi, mi chân thành và trung thực với cảm xúc của mi. Rứa là đủ rồi, mi đừng tiếc nuối nữa, đừng làm bản thân mi phải đau buồn thêm nữa nghe!
Mọi chuyện không như ý chỉ là sự khởi đầu cho một cái may mắn khác sắp đến với mình. Tin là vậy đi :)
15082013
Một tình buồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét