Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

- Viết cho những ngày dài lê thê thảm thiết vừa qua-

- Viết cho những ngày dài lê thê thảm thiết vừa qua-

Hiện tại thì sức khỏe mình đã bình phục trở lại rồi nên mình mới ngồi rảnh mà kể lể những dòng ni, coi như đây cũng là một kinh nghiệm và cũng là một kỉ niệm ở nơi xa nhà.
Người ta nói tới lúc đau ốm tai nạn thì mới nhớ tới gia đình, thiệt ra thì lúc mô mình cũng nhớ nhà hết, nhưng chính lúc đau ốm nặng ri mình mới cần gia đình hơn tất cả. Cái đêm mà mình đau quằn quại tới nỗi nói không ra tiếng để nhờ bạn cùng phòng gọi cấp cứu, chỉ biết ngồi co ro ôm bụng chịu đau từ đêm tới sáng, nước mắt thì cứ chảy dài ướt hết tay áo, trong đầu nghĩ mình có ngu không ri, chờ ri lỡ bệnh chi rồi ngủm thì làm răng, rứa đó rồi chờ được tới sáng mở mắt ra thì lúc đó mọi người đã đi từ lúc mô không biết. Tới lúc ni dù đau tới mờ mắt nhưng phải lếch xuống tầng trệt để nhờ người gọi cấp cứu.

Nhắc tới cái xe cấp cứu thì lại là một câu chuyện. Không biết chức năng của cái xe cấp cứu là chi, mà từ khi gọi đến khi tới nơi mất hơn 15p (trong khi bệnh viện nằm ngay trong trường), đã vậy còn không vào đỡ mình ra mà còn bảo mình tự đi ra trong trời tuyết, may mà còn có mọi người trong dorm đỡ mình ra xe. Lên xe rồi thì lại buồn cười hơn khi mà tài xế cứ chạy vòng vòng mấy lần mới tới được cổng bệnh viện, giống như là không biết đường???

Thôi quay lại chuyện lên xe cấp cứu, lúc ni mình chỉ có một cảm giác mà thôi, vô cùng sợ hãi. Kể cả chuyện mình đi cấp cứu, những người thân của mình cũng chưa hề biết tới, bạn bè cùng phòng cũng không biết, nghĩ tới rứa thôi nước mắt đã giàn dụa, lỡ như bây chừ vào họ có bảo mổ cấp cứu ngay lập tức chắc mình cũng phải cắn răng mà chịu chứ chẳng biết làm sao hết. Trong cái khoảnh khắc đó mình chỉ muốn quay về VN ngay lập tức, không hề muốn đi đâu xa nữa hết, mình thèm gọi điện về cho ba me, thèm được me chăm sóc. Nằm trong phòng cấp cứu nhìn những người xung quanh, giường nào cũng có người thân đến chăm sóc, lúc đó mình đã tủi thân kinh khủng, vừa tủi thân lại vừa sợ hãi. Một ông nằm giường bên cạnh có vợ chăm sóc, bà vợ cứ nhìn mình mãi vì thấy mình cứ khóc miết, bà cứ hỏi mình đau lắm hả.

Nói về việc khám bác sĩ thì cũng là một kỉ niệm nữa. Lúc đầu vào là một anh bác sĩ người Hàn nói tiếng Hàn chay, vào anh sờ nắn vào bụng mình, mình khóc thét lên, rồi anh tuôn nguyên một tràng tiếng Hàn ra, rồi tiếp tục sờ nắn tiếp. Mình cố lấy hết sức còn lại để giải thích, ăn gì, đau ở đâu, nhưng có vẻ như anh không hiểu, hoặc vì mình k hiểu anh nói chi cả nên mình không cố gắng nói thêm nữa. Rồi một lúc sau, một anh bs khác vào, tiếp tục sờ nắn và hỏi nguyên một tràng tiếng hàn, mình thì đau tới mức không nói ra được tiếng mô nữa hết, nên anh đó lại chạy đi tìm bác sĩ khác cho mình. Đến lần thứ 3 thì một anh bs Hàn nói đc tiếng Anh chạy vào hỏi mình như thế nào và khám. Tới lúc ni thì thiệt ra mình cảm thấy gần chết tới nơi luôn rồi. Sau một hồi sờ nắn đủ kiểu trên bụng mình và thấy phản ứng của mình thì bs nói là có nguy cơ mình phải phẫu thuật bất cứ lúc nào. Nghe tới đó thì khỏi nói mình khóc hết nước mắt luôn, bs nhìn mình mà hết hồn rồi nói đó mới là chẩn đoán thôi và cần phải kiểm tra nữa mới biết.

Thôi, tóm gọn lại là mình vẫn ổn, chắc là sau khi nghe xong nộp 20tr cho tiền chụp CT, cái bụng tự dưng không dám đau nữa luôn. Có lẽ do mình lo lắng, căng thẳng quá. Đây cũng là một kinh nghiệm, mình sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn, tốt cho mình mà cho cả những người quanh mình.

Vậy rồi mới biết mình yếu đuối tới cỡ nào, mình chẳng hề can đảm, chẳng hề mạnh mẽ chút nào hết. Mít ướt hết cỡ. Thôi khép lại những ngày đau vậy!