Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

1 tuần tưởng là nặng nề mà té ra là không hề

Nói chung thì tuần đầu tiên trôi qua, đi học lại và cũng thấy là mọi chuyện không tới nỗi nào hết!
Cứ tưởng là sẽ rất khó chịu trên lớp, cảnh tượng ngồi quanh mình toàn nói tiếng Đức, không ai care hết, và mình thì thật ra cũng không muốn người ta care ngoài mặt với mình. Cứ nghĩ rằng mỗi ngày sẽ là phải mang một cía mặt nạ tươi cười, giả bộ tới lớp rồi đóng kịch đang hài lòng với cuộc sống hiện tại, à nhưng mà không như rứa.

Thật ra thì mình đang cố sống tốt hơn, sống thẳng hơn, không giấu diếm nhiều cảm xúc hơn. Tốt thôi nhỉ?! Đi học thì mới tuần đầu thôi cũng đã bắt đầu có dấu hiệu nhiều rồi, sẽ nặng trong vài tuần tới đây, nhưng thôi, cố lên nào! Mình sẽ làm được, người khác làm được thì mình sẽ làm được thôi! Cố lên nghe Minh Tâm

Làm mechatronic project đã có ý tưởng xong xuôi rồi, nhất định sẽ ổn thôi, à mà không, should be fine chứ! Sẽ vậy mà! Thiệt khó chịu cái cảm giác chẳng ai muốn nhận mình vô nhóm họ, à mà không, vì cơ bản họ cũng chẳng biết làm gì với nhóm họ, thì nhét mình vô thêm cho loạn thêm 12 sứ quân hả?! Thôi, may là mình đã tự tìm ra ý tưởng, đúng là tự làm thì sướng hơn, độc lập tự do hạnh phúc muôn năm!! Yê yê!!

Tình cảm mấy hôm ni khá mắc cười một chút. HÌnh như anh chàng Thomas trong lớp để ý mình, gặp mặt thì cứ hay trêu đùa với mình, cũng khá là vui, à mà thiệt ra mình cũng không thấy vui nhiều lắm, chẳng qua cười cho có để ảnh tự tưởng là mình nói chuyện cũng k tới nỗi nào. Lên fb thì khen mình tóc đẹp, rồi cứ bảo mình rất thích nghe mình nói chuyện, giọng nói của mình, cái gì cũng thích. Thôi nói ra đại thích mình trớt cha đi, mà thôi, may chưa nói, chớ không mình k dám nhìn mặt nữa.

Haha, đùa thôi, còn người tâm thần kia thì lại tiếp tục dây dưa với mình, nói nhảm, và bắt đầu trò chuyện với mình lại. Okie, không care nữa, khi nào cần lời khuyên thì mình chỉ đưa ra thôi, mình không muốn đi sâu thêm vào nữa, tới đó là đủ rồi, chẳng muốn dây dưa rắc rối đau đầu gì nữa cả.

Mục tiêu hiện giờ thì chỉ có kiếm internship bên này, vé máy bay thì chưa mua, nhà bên Tuebingen thì cũng chưa tìm ra, haizz, chẳng biết 3 tháng nữa mình đi về xứ mô đây! Cái ni gọi đúng y là số phận đưa đẩy luôn, không trật đi đâu được. Vừa muốn về nhà, lại vừa muốn ở đây để làm thực tập. Mà chưa có cái nào ra hồn cả, trật lên trật xuống, thiệt buồn lòng :(

Chỉ mong có điều kì diệu xảy ra, có nơi chấp nhận mình thực tập bên này đi :(. Lại phải kiếm chỗ ở nữa, hi vọng sẽ ổn thôi.

Cầu nguyện.
Đêm thứ 6, 7/3/14
Mình mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét